Mắc bệnh nhũn não, sau đó bị liệt, bệnh viện trả về, chỉ nằm chờ chết, rồi một ngày cô Vinh đột nhiên đứng dậy như một phép màu nhờ tập theo ‘ông áo vàng’. Đó là một câu chuyện đầy nước mắt.
Câu chuyện đầy nước mắt về nỗi khổ và sự đắc cứu
Khi tôi phỏng vấn nhân vật, đến phần bệnh tật, cô ấy bật khóc nghẹn ngào. Hỏi đến con gái cô, bạn ấy cũng khóc, không nói nên lời. Hỏi con trai cô, cậu ấy cũng khóc. Tôi cũng không cầm được giọt lệ. Buổi phỏng vấn hôm ấy, pha lẫn tiếng trả lời là tiếng sụt xịt kèm những giọt nước mắt lăn rơi…
Tôi hiểu nỗi khổ mà họ chịu đựng, nỗi khổ của bệnh tật không có phương thuốc chữa; tiền của đội nón ra đi, kéo theo tất cả con cái, họ hàng cùng khổ theo. Rồi một ngày, từ vũng bùn đen ấy, từ cửa tử ấy, cuộc đời của họ được tái sinh trở lại, như một giấc mơ… Không thể nói hết thành lời, họ chỉ có thể khóc để biểu thị nỗi lòng cảm ân sâu sắc tới người đã cứu vớt và ban cho họ một thân thể mới, một cuộc đời mới… Thật là một câu chuyện đầy nước mắt!
Mắc nhiều bệnh tật, của cải đội nón ra đi
Nhân vật mà tôi nói đến ấy chính là cô Phạm Thị Vinh, sinh năm 1957, sinh sống tại thị xã Hồng Lĩnh, tỉnh Hà Tĩnh. Cô cho biết: Cô sinh ra trong một gia đình thuần nông tại Hồng Lĩnh. Cô là con thứ thứ ba trong gia đình. Năm 17 tuổi, cô xây dựng gia đình với người chồng là bộ đội chuyên nghiệp. Họ có với nhau 4 người con nhưng mất 2 còn 2. Hai con cô cũng chỉ học hết lớp 10. Cô con gái lớn thì đi lấy chồng, còn cậu út thì mắc bệnh não từ bé, lớn lên ốm yếu, không được khôn ngoan.
Chồng bộ đội xa nhà, cô Vinh phải làm mọi việc và mở thêm quán ăn. Do thức đêm nhiều, vất vả mưu sinh nên thân thể cô xuất hiện các triệu chứng của bệnh. Bệnh gan, máu nhiễm mỡ, co thắt mạch vành, u lang, thoát vị đĩa đệm… đếm ra là 18 thứ bệnh. Làm ra bao nhiêu tiền đều đổ hết vào việc chữa bệnh. Bao nhiêu của cải trong gia đình cũng đều đội nón ra đi. Nhà cửa cũng bán hết không còn gì, sổ đỏ của các em cô cũng đi cắm… Suốt 5 – 6 năm trời cô không làm ăn được gì, chỉ lo đi chữa bệnh.
Mắc bệnh nhũn não rồi bị liệt, bác sĩ bó tay, bệnh viện trả về
Khi bệnh biến chứng nặng hơn, khiến huyết áp tăng cao, mắt mờ, dần dần người không còn biết gì. Cô được gia đình đưa hết các bệnh viện trung ương đến địa phương bệnh đều không tiến triển tốt. Vì gia đình cô có người anh con O là bác sĩ; anh ấy là Tiến sĩ y học nên đã điều trị cho cô tại nhà. Lúc đó, cô không biết mình bị nhũn não. Khi tình trạng cô mở cửa thấy ánh nắng là chói và nôn, lúc này người anh mới nhận định cô bị nhũn não. Bệnh này không thể vận chuyển đi xa, rất nguy hiểm, cô được anh chị em chăm sóc tại nhà. Sau 2 tháng điều trị, cô bị liệt nửa người và không thể đứng dậy đi lại được.
Cô được gia đình chuyển lên bệnh viện Bạch Mai. Các bác sĩ nói rõ: “Bệnh này không thể chữa được. Nên cho cô ấy về nhà, ra đi sớm ngày nào hay ngày ấy”. Tình trạng cô lúc ấy đã mắt to mắt nhỏ, gia đình xác định chết nên chuẩn bị hết quần áo, đồ tùy táng,… chờ ngày chết ra mua quan tài là xong.
Về nhà, cô nằm đó, chồng con, anh chị em phục vụ. Cô chưa chết ngay mà vẫn ăn được, ngủ được, người cô tăng cân đều. Hơn 11 tháng nằm liệt, cô tăng lên 90kg. Người phục vụ cô đã khổ, thêm cái tính xấu quát mắng, càu nhàu, khó chịu, đòi hỏi của cô, khiến những ngày tháng trôi đi trong gia đình cô thật ảm đạm. Cô nói cô muốn chết đi, mọi người lại động viên, chăm sóc,…
Câu chuyện đầy nước mắt của người con gái đi làm Osin lấy tiền nuôi mẹ
Có lẽ câu chuyện đầy nước mắt của người con gái cô Vinh để lại dư vị nhiều nhất trong tôi. Bạn không nói được nhiều, chỉ có giọt nước mắt rơi.
Con gái cô Vinh là bạn Nguyễn Thị Liễu, sinh năm 1978. Lấy chồng chẳng được nhờ vả bố mẹ hai bên. Mẹ đẻ thì bệnh tật triền miên, bao nhiêu tiền chữa bệnh cũng không đủ. Chồng cô lại làm ăn thua lỗ, nợ tiền, con số lên tới nhiều trăm. Không có mẹ thì không có gì hết, không lo cho chồng thì không còn gia đình, không đứng ra gánh vác thì em trai cũng không bấu víu vào đâu, mà sờ đâu cũng cần tiền… Đứng trước tình cảnh khốn khổ ấy, không có con đường nào khác, cô con gái đành dứt áo ra đi, bỏ lại đứa con thơ ở nhà để sang nước bạn làm giúp việc.
Ở nước bạn cũng rất khổ. Tiếng không biết, không có ai giúp đỡ, không biết bất kỳ điều gì về xã hội văn minh ấy. Người chủ là tư bản, mình là người giúp việc, khổ nào cũng phải nhẫn chịu để làm. Làm được bao nhiêu tiền, cô phải gửi về trả nợ cho chồng, chữa bệnh cho mẹ. Cứ như thế 6 năm trôi qua, cô miệt mài làm việc, quên cả bản thân mình, quên cả hạnh phúc của chính mình nhưng kết quả không như cô muốn. Chồng cô ly dị cô, mẹ đẻ thì nằm liệt chờ ngày chết, em trai thì ốm yếu, tiền vẫn như gió vào nhà trống,… Nhìn tình cảnh trước mắt, cô không có tương lai, không có ngày về,…
Nhìn thấy “ông áo vàng” trong băng giống như trong mơ
Năm 2011, lúc đó cô Vinh đang nằm liệt tại nhà, đứa cháu ngoại đến đưa cho cô 2 quyển sách và một cái đĩa. Cháu nói: “Bà ơi, cậu họ bên nhà cho bà cái này, bà đọc đi, học đi”. “Uh, con treo lên đó cho ngoại”. 1 – 2 ngày trôi qua, cô Vinh nói với chồng: “Ông ơi, cậu Hợp cho tôi cái băng, ông đi mua cho tôi cái đầu đĩa để xem”. “Tiền đâu ra mà mua” – người chồng trả lời.
Chưa biết làm sao, bất giác cô Vinh lật dưới gối, rồi thốt lên: “Ôi! Sao mà nhiều tiền vậy?”. Ở đó có rất nhiều tiền. Tiền ở đó từ bao giờ cô Vinh cũng không nhớ. Đếm ra có 6 – 7 triệu, mọi người cho cô mà cô quên mất. Có tiền rồi, cô nói: “Ông cầm tiền đi mua đầu đi, trước sau gì tôi cũng chết, bệnh viện đã trả về thì chỉ có chết thôi, ông cứ đi mua đi, đọc chắc không chết được.” Cô Vinh nói rằng: “không hiểu sao khi ấy tôi tỉnh táo lắm”.
Khi người chồng mua được đầu, cô Vinh nhờ chồng mở đĩa coi là cái gì trong đó. Một người áo vàng hướng dẫn tập các động tác, cô Vinh kêu to: “Ới ông ơi, ông áo vàng kìa, tôi đã mơ thấy ông ấy 2 lần liền. Ông ấy nói với tôi điều gì đó trong mơ, giờ thấy ông ấy ở trên băng”. “Thế thì bà cứ tập đi”, ông chồng nói như vậy. Cô Vinh không biết gì về môn tập này vì người cháu đưa qua người thứ hai.
Bị liệt đột nhiên đứng dậy đi lại bình thường, chuyện như trong cổ tích
Cô Vinh được chồng cho ngồi vào chiếc ghế, trước màn hình ti vi, nhìn theo người áo vàng và tập theo. Vì bị liệt nửa người nên cô chỉ có thể đưa một tay lên – xuống. Tối hôm đó, cô ngủ rất ngon, ngủ một mạch liền mấy tiếng. Điều đó khá ngạc nhiên vì 10 ngày trước đó, cô chỉ ngủ được 2 tiếng mỗi ngày.
Ngày thứ hai tập theo, cô Vinh ngủ được từ tối đến sáng.
Ngày thứ ba tập, thấy tiếng tivi quá nhỏ, điều khiển lại ở xa. Cô Vinh nghĩ: “mình cần phải đứng dậy để chỉnh tiếng cho to”. Cô quên mất thân thể của mình đang bị liệt, nghĩ như người bình thường, cô đứng dậy, đi về phía tivi một cách rất tự nhiên. Người cô trong thoáng phút ấy biến thành một người bình thường, không bệnh, không liệt, đi lại như chưa từng bị liệt vậy.
Người chồng từ bên trong đi ra, miệng há hốc… ngơ ngác,… không tin vào mắt mình. Rồi ông khóc to lên. Cô Vinh không hiểu tại sao ông ấy khóc. Cô đang mải chỉnh âm thanh, không ý thức điều gì đang đến với mình. Ông ấy khóc: “mình đi được rồi…”. Ông chạy ra kêu to với xóm làng: “Vợ tôi đi được rồi…”.
Cô Vinh giờ mới nhận ra hiện thực và bắt đầu khóc nấc lên từng hồi. Cô vái lạy vị áo vàng ấy mà lúc đó cô chưa biết gọi là Sư phụ. Cô nói trong tiếng nấc: “Ngài ơi, con đi được rồi. Cảm ơn Ngài đã ban cho con cuộc đời thứ hai…”
Cải tử hoàn sinh – cả dòng họ, xóm làng chấn động
Vợ chồng cô Vinh gọi điện thoại thông báo sự việc đến tất cả anh em họ hàng. Người tin, người bán tin, kêu làm gì có điều kỳ diệu như thế.
Ngày tập thứ tư, cô Vinh có thể tự bê cơm ăn mà không cần ai giúp đỡ. Nửa người bị liệt, tay chân không cảm giác thì nay cảm giác trở lại. Cô đứng dậy đi lại, làm mọi việc như người bình thường. Những ngày sau đó, sức khỏe của cô hồi phục rất nhanh, bệnh tật khác cũng không thấy đâu… Thật là một điều kỳ lạ và kỳ diệu.
Anh em, họ hàng tận mắt chứng kiến phải thốt lên: “Chưa có điều gì kỳ diệu như thế”. Người anh làm Tiến sĩ y học của cô Vinh khi nghe qua điện thoại thì nói: “Như phim hoạt họa”. Nhưng khi về, nhìn thấy em mình từ cõi chết, từ liệt đứng dậy đi lại trước mắt, anh phải nói: “Chưa có môn pháp nào kỳ diệu như vậy em ạ”. Cả nhà nói: “Việc này phải ăn mừng thôi.”
Chồng cô Vinh sau khi về chế độ, làm thêm quản lý ở chợ. Khi cô Vinh khỏi bệnh, chồng cô nói: “em ra chợ cho mọi người tin”. Sau 5 – 6 năm ốm đau, cô Vinh đã ra khỏi nhà. Cả chợ ai cũng tròn mắt. Khi cô ốm, cả chợ, bà con xa gần đều đến thăm, nghe tin cô khỏi thì cả chợ, cả làng cũng lại đến thăm vì họ không tin vào mắt mình, không tin điều kỳ diệu ấy. Câu chuyện của cô Vinh thật sự lấy đi nước mắt của bao người.
Lan tỏa những điều diệu kỳ của cuộc sống
3 ngày, cô Vinh đọc xong cuốn “Chuyển Pháp Luân” mà người cháu tặng. Lúc đầu, người chồng không đồng ý vì cô mới khỏe lại, không nên đọc nhiều. Bệnh nhũn não một tiếng động nhẹ cũng làm cô giật mình. Ngồi ăn cơm mà để cái bát xuống mạnh cũng khiến huyết áp của cô hoặc lên hoặc xuống đột ngột ở ngưỡng nguy hiểm nhất. Giờ thấy vợ đọc, sợ thần kinh không chịu được. Ấy vậy không những không sao mà càng đọc cô càng thấy tỉnh táo, không đau đầu.
Cuốn sách mà cô đọc là cuốn Thiên Thư, dạy người ta tu tâm theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn. Vị áo vàng dạy cô luyện công chính là Ngài Lý Hồng Chí, học viên thường gọi là Sư phụ. Môn cô tập gọi là Pháp Luân Công hay Pháp Luân Đại Pháp. Đây là công pháp tính mệnh song tu của Phật gia thượng thừa. Người bước vào tu luyện đều có duyên rất lớn với vị Sư phụ này. Cô Vinh là một trong người có duyên.
Năm 2011, Hà Tĩnh chưa có ai tập môn này. Cháu cô là đầu tiên, sau chuyển vào miền Nam nên cô Vinh được coi là tập sớm nhất. Vì không có ai hướng dẫn nên chỉ đọc sách và tập theo băng. Cô Vinh chưa hiểu thế nào là tu luyện. Vì bản thân được hưởng lợi ích quá lớn nên cô chia sẻ cho nhiều người. 10 người cô nói thì 5 người bước vào tập. Từ đó, Hà Tĩnh số người dần dần tăng lên. Những câu chuyện đầy nước mắt cũng xuất hiện rất nhiều khi họ được lợi ích từ Đại Pháp.
Kết thúc có hậu của câu chuyện đầy nước mắt – cô Vinh
Đã 11 năm trôi qua, cô Vinh được sống trong thân thể khỏe mạnh. Cô làm được những gì mình muốn, đi bất kỳ đâu nơi mình thích, giúp đỡ bất kỳ ai nếu như họ cần. Cô vui vẻ, hạnh phúc, nói những lời tốt đẹp, đem Pháp môn kỳ diệu cho những ai đang khốn khổ về bệnh tật.
Tiền con gái cô làm ra không phải chữa bệnh cho mẹ nữa. Nước mắt của cô không còn mặn chát, đắng cay mà là những giọt nước mắt hạnh phúc. Mừng cho mẹ hết bệnh, mừng cho cuộc đời mình thanh thản. Tiền tiết kiệm 11 năm qua, cô đã xây một căn nhà rộng rãi – dành cho mẹ và các học viên cùng học Pháp, luyện công. Cô cũng đắc Pháp tại Đài Loan và bước vào tu luyện. Con trai cô đã lấy vợ, cô lên chức bà. Em trai cô ốm yếu, giờ cũng học Pháp, tu tâm, cậu cũng được lợi ích rất nhiều,… Gia đình cô 11 năm qua ngập tràn tiếng cười vui…
Câu chuyện đầy nước mắt khép lại có hậu như vậy, thật khiến chúng ta không khỏi suy nghĩ về số phận đời người, về những điều diệu kỳ ngoài kia, về Pháp môn tu luyện theo Phật Pháp, chân chính độ con người đang lan rộng ngoài kia. Liệu tôi và bạn có phải là người có duyên? Hay đã thử chưa cái duyên của mình?
Nếu bạn là quan tâm đến môn tập này, bạn có thể truy nhập link https://hocphapluancong.com/ để đăng ký học trực tuyến miễn phí. Cô Vinh sẵn lòng chia sẻ lợi ích của môn tập này đến với những ai quan tâm qua số điện thoại: 094 7628270.
Quỳnh Như
Nguồn: Nguyện Ước
>> Vượt qua Đại Nạn – Bí mật của Bình An
Fatal error: Call to undefined function ntd_get_related_posts() in /var/www/dev.tansinh.net/wp-content/themes/ts_desktop/single.php on line 30