Trong vòng lục đạo luân hồi, con người không biết đã từng trải qua bao nhiêu kiếp sống, mỗi kiếp đều có cha mẹ, anh chị em và những người thân khác. Những người này đều là những người có duyên với bạn, họ có thể đến để trả nợ hoặc đòi nợ, tùy thuộc vào những gì bạn đã trải qua trong quá khứ.
Có một người đàn ông ở Cam Túc tên là Vương Mỗ, cha mất sớm, được mẹ nuôi dưỡng. Ông học tập rất chăm chỉ, sau này lập gia đình và sinh con, vì giỏi lo việc gia đình nên có cuộc sống khá giả. Vào những năm Ung Chính, Vương Mỗ liên tiếp đỗ đạt, trở thành tiến sĩ và được bổ nhiệm làm huyện lệnh ở Hồ Bắc. Tuy nhiên ông lại qua đời vì bạo bệnh trước khi nhậm chức.
Sau khi mất con, người mẹ già của Vương Mỗ sống trong đau đớn và buồn bã. Trong nhà có một thư phòng, là nơi Vương Mỗ thường xuyên đọc sách. Để tránh cảm giác buồn bã khi nhìn thấy nơi này, người mẹ đã khóa cửa thư phòng lại. Mỗi buổi sáng và tối, bà thường thắp hương và khóc trước bàn thờ, duy trì thói quen này suốt 20 năm.
Một đêm, mẹ của Vương Mỗ mơ thấy một vị đại sĩ áo trắng nói với bà rằng: “Nếu bà nhớ con trai đến vậy, ta sẽ chỉ dẫn cho bà. Vào ngày đầu tiên của tháng sau sẽ có một người cưỡi con lừa đen, từ nhà nghỉ ở phía Đông đi ngang qua trước cửa nhà bà, người đó chính là con trai của bà.”
Sáng hôm sau, bà cụ nhanh chóng kể lại cho con dâu và gia đình về những gì bà mơ thấy: “Ta mặc dù già yếu, đôi khi quên mất nhiều điều nhưng ta vẫn còn nhớ rất rõ giấc mơ đêm qua. Có lẽ là vì ta quá đau buồn mà Thần linh mới đặc biệt thông báo cho ta.” Sau đó bà kể chi tiết về những gì bà thấy trong giấc mơ và yêu cầu gia đình hãy nhớ kỹ những lời này.
Đến ngày mùng 1, cả gia đình tạm gác tất cả công việc, sửa soạn đồ đạc, quần áo chỉnh tề và dựa vào cửa để quan sát. Đến giữa trưa, họ quả thực đã nhìn thấy một người cưỡi lừa đen đến. Khi người này đến gần cổng, người hầu trong nhà vô cùng ngạc nhiên và vui mừng. Bà lão cũng chống nạng bước tới nắm lấy quần áo của người đàn ông này rồi bật khóc, không nói nên lời.
Người cưỡi lừa tên là Lý Mỗ bị cảnh tượng đột ngột trước mắt làm kinh ngạc, 5 – 6 người đi cùng Lý Mỗ tưởng họ là những người ăn xin đến để đòi tiền nên họ hét lớn và chuẩn bị đánh.
Tuy nhiên, Lý Mỗ thấy thương cảm với bà cụ già nên đã cản mọi người lại, sau đó hỏi bà cụ: “Bà giữ chúng tôi lại vì lý do gì?”
Bà cụ rơi nước mắt và nói: “Ta đã khiến cậu hoảng sợ rồi, ta có một mối nghi hoặc, là được Thần linh chỉ điểm, không phải tự nhiên mà ta làm vậy. Bây giờ trời đã dần tối, cậu có thể nghỉ ngơi tại nhà của ta, ta sẽ kể chi tiết cho cậu nghe.”
Lý Mỗ xuống lừa và bước vào cửa, thấy căn phòng trang trí tinh tế, có cảm giác quen thuộc, biết rằng đây không phải là gia đình nghèo khó và lười biếng.
Lý Mỗ bước lên sảnh, hành lễ và mời bà cụ ngồi cùng. Bà cụ gọi những người trong nhà đến và giới thiệu cho cậu: “Đây là con dâu của ta, đây là cháu trai của ta. Con trai ta đỗ đạt, được phong làm huyện lệnh, nhưng chưa kịp nhậm chức thì đã qua đời, chỉ để lại đứa cháu nhỏ này. Ta thường xuyên tụng kinh Phật, nhớ nhung con trai, nhưng không thể gặp mặt, vì vậy Thần linh đã chỉ dẫn rằng hôm nay ta có thể gặp mặt lại đứa con trai ấy. Cậu cưỡi lừa đến đây, tình cảnh giống như Thần linh đã chỉ bảo cho ta, nên ta mới giữ chặt cậu lại. Khuôn mặt của cậu quả thực rất giống con trai của ta. Bây giờ ta sẽ cho chuẩn bị bàn tiệc để tiếp đón cậu.”
Sau khi nghe xong, Lý Mỗ đứng nhìn và suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi: “Bên trái có một căn phòng nhỏ không? Sao không mở cửa ra xem một chút?”
Khi mở cửa ra, anh thấy căn phòng này bám đầy bụi. Sau khi lau chùi sạch sẽ, Lý Mỗ bất ngờ nhặt lên một quyển sách, hóa ra đó là bản thảo mà Vương Mỗ quá cố đã viết, quả thật giống hệt với bài thi của Lý Mỗ ở kiếp hiện tại. Do đó, Lý Mỗ bắt đầu nghĩ: “Có lẽ ta đúng là Vương Mỗ đầu thai. “
Vì vậy, Lý Mỗ đã bái lạy bà cụ và nói: “Đây là nơi con sống trong kiếp trước, con sẽ phụng dưỡng mẹ, con dâu của mẹ là vợ của con, cháu trai của mẹ là con trai của con. Con đã may mắn đỗ kỳ thi hương, hôm nay đang đi về phía Bắc. Nếu kiếp trước có được lặp lại, khi được bổ nhiệm làm huyện lệnh, con sẽ gửi người đến đón mẹ.” Sau đó, Lý Mỗ đã đỗ đạt và được bổ nhiệm làm huyện lệnh ở Thái Hòa, tỉnh Sơn Tây.
Lúc đầu, Lý Mỗ lo lắng mình sẽ lặp lại sai lầm tương tự và chết trước khi nhậm chức, vì vậy ông chỉ gửi một số vàng bạc để giúp gia đình. Sau khi nhậm chức, ông đưa mẹ, vợ và con cái từ kiếp trước về sống cùng, xem họ như là người thân của mình.
Đây quả thực là một câu chuyện kỳ lạ. Lý Mỗ đã từng viết trong một bài thơ: “Thay hoa tiếp mộc là tự nhiên, kiếp này đoàn viên cùng hội ngộ; kiếp trước họ Vương nay họ Lý, không biết sau này còn điều chi?”
[Nguồn: Soundofhope (Huệ Minh) – vandieuhay (Lan Chi biên dịch)]
>> Vượt Qua Đại Nạn – Bí Mật Của Bình An
Fatal error: Call to undefined function ntd_get_related_posts() in /var/www/dev.tansinh.net/wp-content/themes/ts_desktop/single.php on line 30